Tình Kiếm

[T] Tình Kiếm [Shortfic | HanChul, SiBum][3]

Đệ tam chương

c41e3e76e6010aab5d06ee866f010c25

Nó và hắn bây giờ có một bước tiến mới. Cả hai bây giờ đã ngủ chung một giường, tuy là thế nhưng giữa cả hai vẫn là một khoảng cách.

 

Hắn nhìn món đồ trong tay nó rồi cầm lấy, mắt nhìn chăm chăm vào viên ngọc kia. Cũng chỉ giống như một viên ngọc bình thường thôi, nhưng đâu đó trong hắn cảm nhận rằng viên ngọc này rất kì lạ.

“Ở đâu ngươi có nó?”

“Gia gia ta cho ta …”- Nó bước lên trước hắn, tay vẫn ôm chặt lấy túi vải.

“Của gia gia ngươi, sao ngươi lại đưa ta?” – Hắn đi lên, đặt viên ngọc lại vào tay nó. – “Ngươi giữ lại đi, của gia gia ngươi…..”

“Gia gia ta nói nếu ta gặp được người ta thương thì giao nó lại cho người đó.” – Nó quay sang nhìn hắn, ánh mắt kiên định. – “Ngươi hiểu ý ta chứ?”

“Ta… – hắn quả nhiên lắp bắp, không trả lời được.”

“Ngươi cứ nhận nó đi, ta không ép ngươi….”

Nó nói xong thì quay đi, chân nhanh chóng bước lên để hắn đứng đó. Hắn nghĩ ngợi gì đó rồi chạy lên, nắm lấy tay nó, kéo đó lại. Lần này, nó bị bất ngờ nên đánh rơi túi vải.

“Ngươi làm gì vậy, buông ta ra!”

“Phạm.” – Hắn bất ngờ gọi tên nó, ôm nó vào lòng. – “Cho ta thời gian được không?”

Hắn ôm chặt nó mặc cho nó vùng vẫy không ngừng. Trong lòng hắn, nó đã có một vị trí, nó đã thắng Tuyết Hoài, người con gái hắn yêu trong suốt ba năm. Sau đêm hôm đó, nó quả nhiên không nói chuyện nhiều với hắn, ngược lại, càng ngày càng lạnh lùng hơn với hắn hơn.

“Buông ta ra!”

Nó hét lên, cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn để nhặt túi vải.

“Ta không buông.”

Nói rồi, hắn bất ngờ hôn nó, nụ hôn cuồng nhiệt làm nó gần như nghẹt thở. Nó chống cự, nó quyết liệt chống cự. .. Hắn sau đó cũng buông nó ra, tay giơ lên sờ môi mình, nó vừa cắn hắn.

“Ngươi làm gì vậy?” – Nó ấm ức nói, nước mắt trào ra.

“Ta …” – Hắn định nói gì đó nhưng thôi. Chân bước tới nhặt cái túi vải của nó, đặt viên đá của nó vào đó.

“Ngươi giữ nó đi.”

Hắn đặt viên đá vào tay nó, nhưng nó lại giật tay lại, nhìn hắn lắc đầu. Hắn nhìn nó khó hiểu, bàn tay nắm lấy viên đá.

“Thôi được, tạm thời ta giữ nó, nhưng ta hi vọng ngươi sẽ đổi ý.”

Nó không nói gì, chỉ cúi đầu, giấu đi nước mắt.

 

Làm sao được hả Nguyên? Mạng sống của ta đấy, chàng không nhớ ư?

 

Viên đá đó là mạng sống của ta đấy…

“Phạm, đệ xem này” – Người chú kiếm sư khoe viên đá ra trước bạch bào đang ngồi đọc sách trong nhà. – “Nó đẹp chứ?”

“Huynh, ở đâu ra vậy?” – Bạch bào buông quyển sách xuống, ngẩng nhìn viên đá trong tay người kia.

“Ta nhờ một người bạn làm đó, đẹp chứ?” – Người kia nhìn bạch bào, hớn hở như một đứa trẻ.

“Khi không huynh nhờ người làm nó làm gì? Chúng ta có ai cần đến mấy cái này đâu?” – Bạch bào tỏ ý giận dỗi, quay ngoắc sang trách móc người kia.

“Ta nhờ người làm tặng đệ mà Phạm.”– Nói xong, liền nhanh chóng nắm tay của người kia mà đặt viên đá vào.

“Huynh..” – Bạch bào không nói được gì ngoài miệng cứ lắp bắp.

Người chú kiếm sư nhìn đệ đệ của mình rồi chồm tới ôm người đó vào lòng, vỗ về.

“Đệ ngốc, chỉ là cách huynh thể hiện tình cảm của huynh cho đệ thôi mà, thế cũng mít ướt cơ đấy…”

“Nguyên ~”

Nó đi trước hắn một đoạn rồi bất giác quay lại, nghiêm mặt nhìn hắn, hỏi lại.

“Ngươi thật sự muốn làm chủ thanh Tuyết Ảnh ư?”

“Đúng.” – Hắn đáp không suy nghĩ.

“Nhưng ngươi biết thanh kiếm đó là thanh kiếm bất tường hay không?” – Nó thật sự lo lắng, càng về cuối câu, nó càng hạ giọng mình hơn.

“Là bất tường hay như thế nào ta cũng nhất định lấy cho bằng được.” – Hắn gạt lời nó, cố chấp đáp.

“Kể cả việc đó là ma kiếm?” – Nó quay đi.

–        …….

Hắn đứng lại khi nghe nó nói, vội vã lao tới giữ chặt tay nó, giật ngược nó lại, ánh mắt lãnh khốc nhìn nó. Ánh mắt đó làm nó hơi sợ.

“Ngươi nói nó là ma kiếm là sao? Nói rõ hơn cho ta biết…”

“Cái này thì ta nghĩ ngươi hỏi gia gia ta là tốt nhất, người biết rõ hơn ta …” – Nó gạt tay hắn ra.

“Ngươi …”

 

 

Nó đứng tần ngần trước cửa hang, bao lâu rồi nó không quay về, toàn thân nó bất giác ra mồ hôi lạnh. Hắn nhìn thái độ lạ của nó tuy có ngạc nhiên, tuy nhiên lại im lặng đứng nhìn, tay đặt lên vai nó.

“Hứa với ta, dù thế nào cũng không buông kiếm ra được chứ?” – Nó nói với hắn, khi nhìn hắn nắm lấy chuôi kiếm.

“Tại sao? – Hắn không quay sang nhìn nó mà cứ thể hỏi, cảm giác có được cả võ lâm trong tay đang gần kề khi nhìn thấy thanh kiếm. 

“Hứa với ta như thế được không?” – Nó nói gần như bật khóc.

“Tại sao?” – Hắn vẫn hỏi lại. Trong lòng dấy lên một sự cảm bất lành.

“Đừng hỏi, hứa với ta thế là được rồi! Hứa với ta đi!” – Nó nhìn hắn, ánh mắt long lanh ướt lệ.

“Được ta hứa!” – Hắn nói, tự dưng cảm giác được trái nhói lên một cái. Đau.

“Vậy rút nó ra đi!” – Nó nói, ánh mắt nhìn hắn đầy yêu thương

Hắn không đáp mà gật đầu, tay siết chặt lấy chuôi kiếm và bắt đầu rút mạnh. Thanh kiếm bị ghim chặt xuống đất mà cứ như là bị ghim vào băng ấy. Hắn thi triển hết công lực mới nhìn thấy bên dưới nứt ra một đường dài. Mỉm cười hài lòng, hắn dồn sức cho lần này.

Đất trời dường như là rung chuyển, hắn nghe một tiếng động gì đó và thanh kiếm đã bị hắn kéo lên. Một luồng sáng trắng từ lưỡi kiếm phát ra làm hắn phải nheo mắt lại. Tới lúc mở mắt, trên lưỡi kiếm đã xuất hiện một hoa văn mà hắn không ngờ tới: là hoa văn trên người của nó.

Hắn đưa tay vuốt dọc theo lưỡi kiếm, khi chạm tới hoa văn trên đó, hắn cảm thấy hình như có một tí nước. Vội vã quay sang, nó đã biến mất từ bao giờ.

“Khởi Phạm.” – Hắn gọi to tên nó, đáp lại chỉ có tiếng vang của chính mình.

Không chần chừ, hắn lao ra khỏi cửa hang. Chờ hắn bên ngoài chỉ có Lợi Đặc tiền bối. Lợi Đặc nhìn hắn, định bước tới nhưng hắn đã né tránh Lợi Đặc.

“Ngươi muốn tìm Khởi Phạm?” – Lợi Đặc nói, chậm rãi, nhẹ nhàng.

“Ông biết Phạm ở đâu phải không?” – Hắn nắm lấy vai của Lợi Đặc lay. – “Cho ta biết đi?”

“Buông ra.” – Lợi Đặc hét lên. Ngay lập tức, hắn gần như văng ra xa.

“Ngươi đã hứa gì với Phạm?” – Lợi Đặc chỉ hỏi hắn như thế, mũi kiếm khi nãy có ý định chĩa về phía Lợi Đặc buông xuống.

“Ta hứa là…” 

Lợi Đặc bật cười lớn trước sự ngu ngơ của hắn, một tay vận dụng nội lực chưởng hắn một cái. Hắn bị bất ngờ, không kịp phòng vệ nên bay đi rất xa.

“Ngươi nên nhớ kỉ những gì đã hứa với Phạm, đời này kiếp này tuyệt đối không được buông Phạm ra…trừ phi người chết!” 

“Phạm đang ở đâu?” – Hắn hét lớn.

“Ngươi thật muốn biết?” – Lợi Đặc hỏi lại, ánh nhìn mỉa mai dành cho hắn. Đáp trả Lợi Đặc, hắn kề thanh Tuyết Ảnh, trên môi nhếch một nụ cười sát thủ.

“Trả lời ta, dù người có là gia gia của Khởi Phạm, ta cũng không nương tay….”

Lời vừa dứt, thanh kiếm trên tay rung bần bật như thể nó có linh khí, bất ngờ hắn buông thanh kiếm ra vì hắn thấy rằng thanh kiếm ấy dường như đang tỏa ra một nguồn nhiệt rất lớn.

Lợi Đặc nhìn thái độ của hắn thì cười lớn, cúi người nhặt lại thanh kiếm đưa cho hắn. Hắn e dè nhìn thanh kiếm trong tay Lợi Đặc rồi chìa tay ra lấy lại, nhưng ngay khi chạm tay vào thanh kiếm, một luồng sáng lóe lên.

Một lò rèn với lửa phừng phừng cháy.

Một chú kiếm sư mồ hôi nhễ nhại chảy ra trên người, quay lưng về phía hắn.

Một bạch bào xuất hiện, trên tay là một bát nước. đưa người chú kiếm sư bát nước, bạch bào dùng tay áo chặm chặm mồ hôi cho người kia.

Và cả hai quay ra sau. Nụ cười hạnh phúc nở trên môi cả hai.

Hắn sau cùng đã nhìn thấy dung nhan hai người đó. Là hắn và nó.

 

Hắn phía trên nó, vận đông không ngừng, miệng phả vào tay người bên dưới những lời mật ngọt. Người bên dưới nhắm mặt, nhắm chặt vì đau, tay bấu chặt vào thành giường gây ra những vết xước.

Vẫn là hắn, trong hỷ phục màu đỏ chạy tới lò rèn nhìn bạch bào ôm kiếm, là thanh kiếm mà hắn vừa có được, khóc nhìn hắn. Hắn xót xa, hắn đau đớn nhưng hắn chỉ đứng bên dưới nói với nó những lời khuyên can…

Nó nhảy xuống, tay ôm kiếm, cười trong nước mắt. Trước lúc chết, nó vẫn không quên nhìn hắn, cười. Nụ cười không vì bị hắn phản bội.

Hắn hét lên như một con thú bị thương làm người con gái đến gần hắn hoảng sợ mà lùi lại.

Cho tới lúc người con gái đó chết, vẫn chưa có trái tim của hắn.

Người con gái đó đã nắm tay hắn, nói rằng : ‘Nếu có kiếp sau, thiếp nhất định sẽ đến trước Phạm, lúc ấy chàng nhất định phải yêu thiếp hơn Phạm. Thiếp nhất định sẽ…. kiếp sau… nhất định có được….’

Hắn chớp mắt một cái rồi quay đi, khi bàn tay của người hắn đã bái đường kia buông xuống.

Người mà hắn đã bái đường chính là Tuyết Hoài ở kiếp này.

Hắn giật mình thoát khỏi cơn mộng thì thấy mình đã cầm thanh kiếm trong tay, phía đối diện vẫn là Lợi Đặc.

“Tiền bối” – Hắn không biết nên nói như thế nào.

“Biết rồi và cũng đã hiểu rồi phải không?”

“Vâng” – Hắn chỉ đáp thế.

“Đừng bao giờ buông tay nữa nhé..” – Lợi Đặc trầm tư, đối lưng với hắn. – “….trừ phi ngươi chết, không thì đừng bao giờ buông kiếm.”

” ….. tôi biết rồi” – Hắn im lặng hồi lâu rồi đáp. – “Cảm ơn người, Lợi Đặc tiền bối.”

Hắn nói xong thì nâng thanh kiếm lên, vuốt một đường dài dọc theo lưỡi kiếm. Cái họa tiết nơi mũi kiếm sáng bóng chạm vào mắt hắn. Ngay lúc đó, hắn dường như cảm thấy rằng Phạm vừa cười với hắn.

“Nếu ngươi có gặp Nguyệt Huyết, hãy nhắn lại giúp ta, ta đợi ông ta ở nơi đó.”

“Ai cơ” – Hắn hỏi lại, nhưng người kia đã biến mất.

Vọng lại trong gió, chỉ có lời nói của Lợi Đặc : ‘Đừng buông kiếm ra trừ phi là ngươi chết !’

“Phạm, cảm ơn ngươi đã tìm ta. Ta lại nợ ngươi nữa rồi.” 

Hắn nói xong thì khuỵu xuống, ôm chặt thanh kiếm kia vào lòng, bật khóc. Cuối cùng, hai lần, hắn đã mất người hắn yêu nhất.

Tuyết Ảnh trong tay hắn biến thành nỗi sợ cho giới võ lâm. Hễ nghe thấy tên hắn, ngay lập tức một đám nhân sĩ võ lâm tím tái mặt. Có lẽ vì sợ hắn hơn là phục cho nên không lâu sau, hắn nghiễm nhiên trở thành minh chủ võ lâm.

Dù là hàn phục người khác bằng đao kiếm nhưng không thể phủ nhận hắn là người có tài. Võ lâm suốt những năm dưới sự thống trị của hắn lại rất thanh bình. Không có các cuộc tỉ thí đẫm máu, không có ban phái tranh giành quyền lực…

Còn về phần hắn, chỉ là một độc y kiếm khách nơi võ lâm. Mỗi đêm, hắn đều bầu bạn cùng ánh trăng nơi xa, tay vẫn là vò rượu thượng hạn làm bạn.

“Phạm à ~”

Những lúc say mèn, hắn hay ngủ gục như thế, miệng vô tình gọi tên một người, nước mắt cứ lăn ra từ khóe mắt. Những lúc hắn như thế, hắn hoàn toàn có biết rằng, thanh kiếm nơi tay hắn rung lên nhẹ và lóe lên một luồng sáng.

Tuyết Ảnh chi truyện toàn văn hoàn.

4 bình luận về “[T] Tình Kiếm [Shortfic | HanChul, SiBum][3]

  1. cuối cùng sau bao nhiêu năm tháng đọc chùa em cũng đã com cho ss đây :Đ
    thực sự em cũng chẳng biết nên nói gì vì khả năng diễn đạt ko đc tốt, nhiều lúc lại thành ra lảm nhảm vớ vẩn. Nhưng vì ss là uke của ss Mèo aka tình yêu lớn của em nên em mong rằng ss sẽ độ lượng bỏ qua nếu như em com quá nhảm nhí.
    Lúc đọc Tình kiếm em đã cảm thấy nó có gì đó buồn buồn báo hiệu một SE nhưng bây giờ thì không phải 🙂 cái kết này chắc chắn ko phải là SE, tuy có đau thương thật đấy, em đã phải rơi lệ khi đọc đến những dòng kể về tiền kiếp của Nguyên Phạm và phải mất rất lâu mới bình tĩnh đc nhưng thật sự đây là cái kết hay nhất và đó là điều em mong chờ. Tuy ko phải là cuộc sống giữa hai con người bình thường nhưng họ vẫn bên nhau, đời đời kiếp kiếp này có nhau. Thử hỏi còn có đôi uyên ương nào đc như thế? Dù có là người mình yêu tha thiết thì cũng chẳng bao h có thể mang nhau đi cùng đc nhưng hai người này lại khác…
    Như thế này hoá ra lại hay, yên bình…
    Nhưng nếu có kiếp sau thì sẽ hay hơn, kiếp sau sẽ là hai con người bình thường, sống cuộc sống bình thường, hạnh phúc sẽ đến với họ thật nhẹ nhàng, cứ an an bình bình mà sống như vậy cho đến lúc khuất núi…như thế sẽ tốt hơn…

    Thích

    1. *cười tươi* ss biết Sóc. nhưng đây mới làn đầu biết rằng thì ra em có dính với còn mèo già (sắp chết mà ham hố) kia.

      —–
      thú thật mà nói, ss định sẽ dành cái cốt fic này cho HanChul nhưng ko thể ngờ rằng ss viết và cuối cùng nó ra như thế này, cái ss tấm đắc nhất lại dành cho WonBum. hơi buồn cười *cười*

      em nói đúng không sai, ss cũng đã từng nghĩ đến và như em biết nếu theo cổ trang thì fic này còn sẽ có 1 cái gọi là Vĩ Thanh (hay chính là phần kết cuối cùng cho toàn câu chuyện) và ss đang trao chuốt nó vì nó là cái kết chung dành cho Nguyên- Phạm lẫn Hàn-Triệt. 1 cái fic come back sau rất lâu ss không viết, ko nghĩ rằng mình sẽ viết cho SiBum đau như thế này *thờ dài*

      —————-
      ss ko nói em comt nhảm đâu, ss rất thích, ngoài ra ss cũng sẽ suy nghĩ ý em nói, một hậu kiếp cho cả hai… ss sẽ suy nghĩ… cảm ơn em Sóc.

      p/s: có lẽ ss sẽ chuyển sang viết cổ trang dài hạn nhỉ?

      Thích

  2. sp ah~ , con tới rùi nè * vẫy vẫy *
    Phạm hóa thân thành cây kiếm , có nghĩa là linh hồn của cây kiếm . Vậy thế cái viên đá đó tượng trưng cho cái gì của Phạm vậy ạ ?
    Cuối cùng thì cũng sad nhưng đc cái an ủi là kiếp trước sau khi Phạm chết , Nguyên cũng ko yêu cô gái kia . Haishh , nhưng sao lúc đấy Nguyên ko lao đến kéo Phạm xuống mà đứng dưới nói vọng lên làm gì cơ chứ * hét * , trong cái tình thế ấy thì phải sống chết mà kéo xuống chứ .
    Bị ám ảnh với cái khúc Phạm ôm kiếm nhảy xuống lò luyện kiếm trong nước mắt , rất chi là đẹp * mơ màng * . Con tự hỏi có nên cho hình ành này xuất hiện trong CDTT 1 lần nữa ko nhỉ ?
    Dù sao con cũng rất thik Nguyên – Phạm trong fic này ^^ . Tuy buồn nhưng thấm , đúng ý thích hành Uke của con , kkk . Đợi cái kết chung vs Canh – Triệt , chứ nếu kết như thế này con thấy hụt hẫng quá .
    Câu cuối cùng , bao giờ sp mới bàn giao Tuyết Ảnh cho con ? Tuyết Ảnh à , về với ta đi em ~ * bay bay *

    Thích

Cùng nhặt lá