Chương 2: Phân chia phòng.
Kim Soo Hyun kéo lê toàn bộ hành lí của Lee Hyun Woo vào phòng, rồi ném nó lên cái giường còn lại. Thái độ rõ ràng là không muốn người mới xuất hiện trong căn phòng này.
Ném hết toàn bộ đồ của Lee Hyun Woo vào vị trí của nó, Kim Soo Hyun quay sang nhìn lại cửa, tiếng bước chân của Park Ki Woong rõ to, tiếng la hét xin tha của người mới cũng không nhỏ,Kim Soo Hyun thầm thở dài: những ngày tháng sau này, đúng thật là sẽ không có một chút yên tĩnh.
“Này thằng kia, anh mày đem trả cậu em này cho mày. Nhớ chăm sóc nó tử tế cho anh, nó mà mất sợi tóc nào, thì chú mày hiểu nhé.”
Không biết là do lời Park Ki Woong đe dọa quá hài hước, hay là biểu cảm không có chút nào đáng tin cậy của bản thân mà khiến Lee Hyun Woo chẳng cảm thấy lời nói này sẽ được Kim Soo Hyun cho vào tai. Và quả nhiên, Kim Soo Hyun cũng không cho nó vào tay thật, anh nhanh chóng đáp trả.
“Hiểu cái gì cơ chứ? Người cần hiểu chuyện là anh đó. Đêm hôm nổi điên lôi ghi-ta lên sân thượng làm cái gì trên đó?”
“Thì làm nghệ thuật.”
Park Ki Woong tỉnh queo đáp. Kim Soo Hyun lạnh lùng tiếp lời.
“Nghệ thuật cái mốc xì gì giờ đó hả? Tôi không ngại tống cổ anh khỏi cái phòng này đâu.”
Park Ki Woong im lặng hẳn, tìm cớ đánh bài chuồn.
“À, anh nhớ mình có việc, thôi, hai đứa ở nhà vui vẻ. Anh ra ngoài.”
Cuộc đối thoại của hai người bạn ở cùng kia làm Lee Hyun Woo cảm thấy hứng thú và ganh tị. Cả hai ở chung với nhau lâu như thế, cũng như biết rõ tính cách của đối phương như thế, điều đó càng khiến Lee Hyun Woo tủi thân hơn nữa. Cậu tự nhủ với mình, chỗ ở thì tốt, giá thì rẻ, còn ở chung với những hai anh đẹp trai (và tâm thần bất định nữa cậu Hyun nhỏ à) thế này, nhất định phải cố gắng, đừng để bị tống cổ.
“Hành lí của cậu tôi để ở bên giường kia.”
Vừa nói, vừa chỉ về phía cái giường. Cậu nhìn một lượt trong phòng, không khỏi không cảm thán.
“Bài trí đẹp quá. Anh Kim quả là người có mắt thẩm mĩ.”
Kim Soo Hyun lạnh lùng không đáp, đi đến phía giường cậu, lôi dưới bàn ra một cái bàn gập nhỏ và một cái thùng. Lee Hyun Woo cảm thấy mình như được đặt chân đến thiên đường vậy. Bạn cùng phòng thế này, có cho vàng Lee Hyun Woo cũng không muốn dọn đi.
“Cái này là của cậu. Người trước dọn đi bỏ lại, tôi thấy cũng còn tốt nên giữ lại, không nghĩ cũng có dịp sẽ dùng đến.”
‘Cảm ơn anh rất nhiều.’
Cậu vừa mở miệng, thì lại bị Kim Soo Hyun lạnh lùng gạt ngang.
‘Cậu không cần phải cảm ơn. Còn nữa, drap giường, chăn mềm và gối thì đều là đồ của tôi. Cậu giữ gìn kĩ lưỡng một chút. Lúc đi thì trả lại nó cho tôi, nhớ là phải trong tình trạng sạch sẽ.’
‘Em biết rồi ạ. Lần nữa cảm ơn anh.’
‘Không có gì. Mà cậu này, tôi…’
‘Anh cứ gọi em là Hyun Woo, em gọi anh là Soo Hyun nhé.’
‘Ờ… tùy cậu.’
Vừa định nói thì lại bị cướp lời, chuyện này làm Kim Soo Hyun lúng túng một chút.
‘Tôi định nói là, tôi rất thích sự im lặng, thế nên cậu có thể….’
‘Em biết rồi ạ. Em vốn cũng rất yêu thích sự im lặng, em tin chúng ta ở chung phòng sẽ rất là hợp.’
Kim Soo Hyun không đáp, lạnh lùng bỏ ra ngoài, để mặc Lee Hyun Woo tự ở đấy mà dọn dẹp và bài trí chỗ của mình.
Nói thật, Kim Soo Hyun là loại người ngoài lạnh trong nóng, khi nghe tin là có người mới đến, ngoài mặt thì rất lạnh lùng nhưng trong lòng lại hào hứng đến muốn nhảy lên và ôm chầm lấy Park Ki Woong. Nhưng mà lại có rất nhiều thứ khiến anh không được làm thế và cũng không thể làm thế.
Anh tra chìa khóa vào cửa, rồi vô thức nhìn về hướng phòng ngủ của mình. Người mới có lẽ đang không ngừng xuýt xoa về gu thẩm mỹ của anh. Nghĩ đến, tự dưng anh cảm thấy lòng mình có một niềm vui nho nhỏ.
‘Cậu chưa có chìa khóa nhà đúng không?’
Anh bất ngờ khi đang đứng ở phía ngoài.
‘Vâng ạ.’
‘Vậy tôi đi làm cho cậu cái chìa khóa. Cậu ở nhà, dọn đồ đi nhé. Tôi sẽ quay về nhanh thôi’
Chưa kịp để Lee Hyun Woo trả lời, anh đã mạnh tay đóng cửa.
End chương 2.