Dạo gần đây Drake vô cùng cẩn trọng, một phần là do kỳ phát tình sắp đến, một phần là do sự gần gũi quá mức cho phép của cậu chủ khiến Drake lo lắng. Chẳng hạn như việc cậu ấy bất ngờ xuất hiện từ phía sau, thì thầm vào tai cậu. Vì những hành động như thế mà Drake có mấy lần suýt gây chuyện vậy nên, ngoài những yêu cầu bắt buộc phải tiếp xúc gần, phần lớn Drake luôn giữ khoảng cách an toàn tuyệt đối.
“Drake, hôm nay ở lại tăng ca nhé.”
“Vâng.”
Dạo này cậu chủ đang theo một dự án nên phần lớn thời gian cậu ấy ở công ty khá nhiều. Có lẽ một phần nhỏ lý do cũng là do trận cãi nhau vài hôm với ông chủ. Lý do cãi nhau là gì không ai rõ, chỉ biết sau cái đêm đó, cậu chủ rất ít khi ở nhà, hoặc là về rất trễ, hoặc là không về.
“Tôi gọi đồ ăn tối rồi, tí người ta giao đến cậu xuống lấy giúp tôi, dĩ nhiên là có phần cậu, nên đừng có lười biếng đó.”
“Trong tôi giống người lười biếng lắm sao, cậu chủ?”
Drake cũng chỉ là theo phản xạ đáp lại, không ngờ rằng chính câu hỏi đó khiến Frank quay sang, trợn mắt nhìn cậu.
“Không giống. Hahaha… Cậu giống Drake mà tôi biết rồi đó.”
Câu nói đó, làm Drake đỏ mặt quay đi.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên phá đi sự ngại ngùng.
“Người ta giao hàng đến rồi, cậu xuống lấy đi.”
Drake xoay người rời khỏi phòng.
Lúc đưa đồ ăn tối cho Frank, khuôn mặt của Drake có chút thay đổi. Frank nhanh chóng nhìn ra nhưng lại giả vờ như không biết, tiếp tục ăn uống.
“Tôi vào phòng vệ sinh một chút, cậu …”
Chưa kịp nói xong, Drake đã lập tức bỏ chạy. Và chính vì bỏ chạy quá nhanh nên Drake không hề nhìn thấy nụ cười đầy gian xảo nở trên khuôn mặt của Frank.
Khi Drake tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên sofa trong phòng làm việc của cậu chủ. Đầu thì đau như bị ai đó dùng búa đập vào.
“Cậu dậy rồi à? Ngủ ngon không?”
“Tôi…”
“Tối qua cậu bị ngất trong phòng vệ sinh thôi, tôi gọi cách nào cậu cũng không dậy nên chuyển cậu ra đây… Sao, có ý định cảm tạ tôi hả?”
Drake hơi đỏ mặt quay đi, vô tình rúc sâu hơn vào cái áo mình đang cầm.
“Sẵn tiện thì trả lại cái áo cho tôi.”
Drake giật mình nhìn lại, phát hiện đang ôm khư khư cái áo của cậu chủ thì lập tức đỏ mặt, vội vã đứng dậy, giũ một lượt cái áo rồi trả cho Frank.
Frank ngồi trên ghế, xoay người nắm lấy cổ tay Drake.
“Cậu có nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì không?”
Frank dùng lực hơi mạnh một chút, kết quả khiến người đối diện ngã nhào vào lòng mình.
“Drake, cậu có nhớ tối qua chúng ta xảy ra chuyện không?”
Frank ôm cứng người trong lòng, thì thầm vào tai người ấy. Cái lưỡi nghịch ngợm liếm liếm lên vành tai, khẽ cắn. Drake theo phản xạ giật mình đẩy người kia ra.
“Cậu chủ, thỉnh cậu tự trọng. Đây là công ty.”
Frank bật cười đứng dậy, bước đến chỗ Drake. Frank tiến một bước, Drake lùi một bước, kết quả là bản thân người nào đó bị dồn vào chân tường.
“Cậu chủ, cậu tính làm gì thế?”
“Không tính làm gì hết… Tôi chỉ muốn nhắc lại chuyện tối qua với cậu thôi mà Drake, đừng có căng thẳng quá đến vậy chứ…”
“Cậu chủ, tôi không có căng thẳng, tôi chỉ mong cậu có chút tự trọng và giữ đúng thân phận thôi…”
“Cậu là Omega.”
Frank chốt hạ câu chuyện, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt của Drake, cẩn thận ghi lại từng biểu cảm của người con trai đối diện.
“Drake, để tôi làm Alpha của cậu, có được không?”
Drake còn chưa kịp phản ứng thì cảm nhận được sự nóng ấm nơi môi. Cậu chủ đã chủ động khóa môi của Drake. Cậu chủ đang hôn Drake. Frank đang hôn Drake. Cả hai đang hôn nhau.
Cảm giác vô cùng quen thuộc xuất hiện.
#
“Drake, cậu sao vậy? Drake… Drake…”
Trước khi kịp hiểu chuyện gì thì hai tay đã bấu chặt vào cổ của người trước mặt, kéo người nọ về phía mình. Đôi môi của Drake nhanh chóng đặt lên đôi môi của người nọ, bắt đầu điên cuồng. Người nọ không hề khước từ, ngược lại hoàn toàn phối hợp.
Cho tới khi Drake chủ động ngừng lại vì thiếu không khí, người nọ vẫn còn luyến tiếc không muốn rời đi.
“Có biết tôi là ai không?”
Giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai.
Thứ mơ hồ nhìn ra được là một nụ cười bí hiểm đầy quen thuộc.
“Tôi sẽ đánh dấu cậu, cậu sau này chỉ được là của tôi thôi…”
Đó là tất cả những gì mà Drake nhớ được.
#
“Cậu chủ!”
Drake dùng hết sức đẩy người đối diện ra, ánh mắt ủy khuất như sắp khóc. Giờ thì cậu nhớ rồi. Tối qua cậu nhớ đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Để tôi làm Alpha của cậu.”
“Không!”
Drake nói xong thì vùng khỏi sự kìm kẹp của Frank. Cậu không muốn bố mình khó xử, cũng không muốn bản thân bị người ta xem thường hay nói cậu có ý trèo cao. Thế nên, cậu không muốn làm Omega của cậu chủ, cậu cũng không muốn làm thư ký riêng của cậu chủ. Cậu chỉ muốn làm cậu, làm một Drake mà thôi.
Số phận trêu đùa cậu đủ rồi, cậu không muốn bố cậu vì cậu sẽ bị gia đình của cậu chủ xem thường. Cậu chỉ muốn hai bố con có thể sống vui vẻ cả cuộc đời này mà thôi.
Frank nắm chặt cái áo đã khoác cho Drake cả đêm, hít hà hương vị ngọt ngào đầy quyến rũ kia, lại cười.
“Cậu không thoát được đâu.”